Cặp đôi vốn là 2 người phụ nữ, dù không mấy khấm khá nhưng lại yêu thương nhau hết mực. Đến nay, cả hai đã chung sống với nhau được 30 năm.

Ở vùng giáp ranh giữa 2 huyện Đức Hòa và Đức Huệ (Long An), có lẽ không ai là không biết đến cặp vợ chồng LGBT U70 sống ẩn dật nơi nghĩa trang. Chú Tư – một người dân ở trong vùng tiết lộ trên rằng : “Đó không phải đôi vợ chồng bình thường như bao gia đình khác. Họ vốn là hai người phụ nữ, chung sống với nhau hơn 3 chục năm, không con cái cũng chẳng có mảnh đất dựng nhà. Vì thế họ đã chọn nơi nghĩa trang heo hút làm chốn dung thân, ngày ngày trồng rau hái quả để duy trì cuộc sống”.

Bên cạnh đó, chú Tư cũng cho biết thêm, cặp đôi có hoàn cảnh tương đối khó khăn, thế nhưng, họ vẫn luôn yêu thương nhau hết mức. Đây chính là tấm gương sáng cho nhiều gia đình học tập.

Ngôi nhà của cặp đôi nằm giữa khu nghĩa trang, được chắp vá bằng nhiều mảnh bạt, tre nứa…Bên trong ngôi nhà cũng không có gì đáng giá mà chỉ có vài thùng nhựa đựng đồ đạc linh tinh, bát đũa, xoong nồi….
Cặp đôi sống ở nghĩa trang (Nguồn cắt từ kênh Độc lạ Bình Dương)Cặp đôi sống ở nghĩa trang (Nguồn cắt từ kênh Độc lạ Bình Dương)


Người phụ nữ có mái tóc tém cũng tự giới thiệu với Kênh Độc lạ Bình Dương : “Tôi là chú Bảy, năm nay 65 tuổi. Còn đây là vợ tôi tên Thuỷ , 67 tuổi. Chúng tôi đều là phụ nữ nhưng 30 năm qua coi nhau như vợ chồng. Có lẽ chúng tôi là cặp đôi có tình yêu đồng giới lớn tuổi nhất nhì Việt Nam”.

Được biết, chú Bảy quê ở Sóc Trăng. Chú vốn sinh ra với hình hài một bé gái. Thế nhưng, càng lớn chú càng thấy bản thân có nhiều khác biệt. Chú không có cảm tình với đàn ông mà lại yêu thương phụ nữ.

Đến khi được hơn 20 tuổi, chú Bảng đến Sài Gòn kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai. Chú cũng luôn khao khát có một ngày được sống thật với chính bản thân mình. Chú Bảy tâm sự: “Tôi có hình hài của người phụ nữ nhưng tâm hồn đàn ông lắm. Tôi rất muốn yêu thương một cô gái nhưng nào dám “công khai” bởi thời điểm đó xã hội còn khắt khe với người đồng tính. Thậm chí người ta còn coi đó là một căn bệnh không thuốc chữa”.

Đến năm 1993, chú gặp người vợ của mình hiện tại là cô Thủy. Cô làm nghề rửa chén thuê. Từ khi gặp cô, chú bỗng thấy con tim mình rung động nên quyết tâm “tán” cho bằng được.

Chia sẻ về chuyện tình với chú Bảy, cô Thủy nói: “Tôi với ông ấy vừa quen nhau cái đã thấy thân thuộc vô cùng. Cả hai trở thành tri kỷ vì có chung nỗi niềm – muốn sống thật với bản thân. Sau đó chúng tôi nảy sinh tình cảm, quyết định dọn về chung sống với nhau như vợ chồng mặc cái nhìn dè bỉu của thiên hạ”.

Đến đây, chú Bảy cũng nói tiếp: “Hồi đó chúng tôi đâu có dám sống nơi phố thị đâu, phải dọn về khu nghĩa trang này sống ẩn dật. Ở đây ít người qua lại, lại nằm nơi heo hút nên không sợ người đời bàn tán gì cả”.

Đến nay, chú Bảy và cô Thủy đã chung sống với nhau được 30 năm. Thế nhưng, một mảnh đất với ngôi nhà tử tế để sống cô chú cũng không có. Họ cứ vậy sống dựa vào nơi “nằm xuống” của người quá cố. Hàng ngày, cả hai vợ chồng cùng nhau trồng rau quả hoặc tìm măng dại về ăn.
Dù hoàn cảnh không mấy khấm khá nhưng cặp đôi vô cùng yêu thương nhau (Nguồn kênh Độc lạ Bình Dương)Dù hoàn cảnh không mấy khấm khá nhưng cặp đôi vô cùng yêu thương nhau (Nguồn kênh Độc lạ Bình Dương)
Bên cạnh đó, họ cũng chăm sóc cho phần mộ không người ghé đến. Họ bảo rằng đây chính là trách nhiệm với những người đã khuất, vừa thể hiện lòng thành kính đồng thời cũng mog họ phù hộ cho mình có sức khỏe làm ăn.

Khi được hỏi đã công khai mọi chuyện hay chưa, chú Bảy trả lời dõng dạc: “Rồi chứ! Giờ xã hội hiện đại, con người đã có cái nhìn tích cực về hôn nhân đồng giới. Hiện gia đình, bạn bè và làng xóm biết hết cả rồi. Gia đình vẫn có người không ủng hộ nhưng kệ thôi.

Tôi nghĩ cái số của mình như vậy cũng chẳng trách ông trời hay số phận nghiệt ngã. Thay vào đó tôi chấp nhận tất cả, sống thật hạnh phúc với người mình thương”.

Đến nay, khi đã ở bên kia cuộc đời, cặp đôi chỉ mong có một mảnh đất, dựng ngôi nhà nho nhỏ để có nơi ăn ở. Sau đó, hai vợ chồng sẽ chăm sóc nhau, cùng nhau làm lụng.

Cô Thủy bộc bạch rằng : “Tôi có thiệt thòi so với chị em trong nhà nhưng hơn nhiều cái lắm. Tôi có một người chồng hiền lành, lo làm ăn và yêu thương mình hết mực. Suốt 30 năm qua, tôi chưa bao giờ hối hận khi lấy ông ấy”.

Chuyện người phụ nữ ‘bảo vệ người âm’, ở nghĩa trang nhiều hơn ở nhà

10 năm bén duyên với nghề bảo vệ, trông coi phần mộ cho người đã mất là từng ấy thời gian chị Trần Thị My (45 tuổi, trú H.Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình) ở nghĩa trang nhiều hơn ở nhà.

Gắn bó với nghề do chữ “duyên”

Mỗi ca làm việc kéo dài từ 17 giờ 30 đến 6 giờ 30 hôm sau, trong suốt 10 năm qua, chị My đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau; từ sợ hãi, cô đơn đến hạnh phúc khi hoàn thành công việc.

Chị My đã làm bảo vệ tại nghĩa trang được 10 năm

Đ.H

Tổ bảo vệ nơi chị My làm việc có 6 người thì chỉ duy nhất chị là nữ. Công việc bảo vệ “giấc ngủ” cho người đã mất là thức thâu đêm, đi xung quanh các hàng mộ ở khu vực mình quản lý xem có trâu, bò xuống phá hay có kẻ gian vào ăn cắp kỷ vật trong mộ hay không.

Làm công việc thường được coi là không dành cho phụ nữ, vậy mà chị My lại thích nghi rất nhanh, dù nhiều lúc cũng “rợn tóc gáy” vì ở một mình giữa nghĩa trang trong đêm.

Chị kể, lý do có thể bám trụ với công việc này là vì chữ “duyên” và cuộc sống mưu sinh. Năm 2013, chị sinh người con gái thứ 2. Lúc đó, gia đình có hoàn cảnh khó khăn, chồng chị sức khỏe yếu, không thể lao động nên phải ở nhà chăm con. Chị My bất đắc dĩ trở thành trụ cột, gồng gánh nguồn thu nhập chính cho cả gia đình.

Ban đầu, chị định đi làm công nhân tại khu công nghiệp. Tuy nhiên, công việc này lương thấp, lại phải đi xa nhà hơn 10 km nên chị đã suy nghĩ lại.

“Khi thấy nghĩa trang Lạc Hồng Viên (H.Kỳ Sơn, tỉnh Hòa Bình) chỉ cách nhà khoảng 3 km tuyển bảo vệ, tôi xin vào làm với hy vọng gần nhà, nếu con ốm có thể chạy về chăm sóc, thuốc thang”, chị My cho biết.

Chị My cũng thấy mình gắn bó được với nghề là do chữ “duyên”

Đ.H

“Những năm đầu tiên là vất vả nhất. Lúc đó, con gái tôi mới chỉ 3 tuổi. Nhiều hôm, một mình ở giữa nghĩa trang phải lau mộ, bàn, ghế thì con gái điện và nói “nhớ mẹ”, “muốn mẹ về” mà tôi rơi nước mắt. Cũng may, cháu hiểu và động viên, dặn dò “mẹ cố gắng làm nhé”. Đó là động lực chính giúp tôi vượt qua khó khăn và gắn bó với công việc cho đến hiện tại”, chị My tâm sự.

Hơn nữa, chị My cũng thấy mình gắn bó được với nghề là do chữ “duyên” bởi nhiều người làm bảo vệ rất hay bị “người âm” trêu, có những người bỏ dở việc giữa chừng. Rất may, chị My được “các cụ thương”, làm việc ngần ấy năm nhưng không bị làm sao, cứ thế, làm mãi thành quen, công việc hoàn thành rất suôn sẻ.

Tỉ mỉ an táng cho người đã mất

Không chỉ bảo vệ nghĩa trang, mỗi khi có người đã mất chuyển về, chị lại làm thêm công việc chuẩn bị từ phông bạt, bàn, ghế, nước…, thậm chí là kiêm cả an táng cho người đã mất để kiếm thêm thu nhập.

Chị My ra nghĩa trang vào nửa đêm để chuẩn bị an táng cho người đã mất

Đ.H

Mỗi khi có người đã mất đưa vào, chị My lại bàn giao công việc cho người làm cùng rồi một tay cầm khăn lau, một tay xách theo xô nước và cây chổi ra phần mộ đã được định sẵn, lom khom lau dọn từng ngôi mộ thật tỉ mỉ.

“Có người về an táng lúc sáng sớm tinh mơ, tôi phải có mặt trước đó từ lúc 3 giờ để chuẩn bị. Ca nào cũng thế, tôi là người đến sớm nhất và ra về sau cùng khi việc an táng hoàn tất. Ngày nào nhiều ca, tôi chỉ ngủ 2 – 3 tiếng”, chị My bộc bạch.

Chị My lau dọn phần mộ cho người đã mất

Đ.H

Chị My cho rằng, người Việt có quan niệm “trần sao, âm vậy”, khi sống mong muốn được ở trong một ngôi nhà, khuôn viên thoáng mát, sạch sẽ thì khi rời sang thế giới bên kia ai cũng mong được an táng ở nơi tương tự. Bởi vậy, khi chọn công việc này, lúc nào chị My cũng làm với mong muốn giúp các gia chủ làm trọn đạo hiếu.

Món quà 8.3 đặc biệt từ con gái

Là người phụ nữ chịu khó, can đảm, dám trông coi nghĩa trang ban đêm nhưng khi nhắc về gia đình chị My có chút buồn. Chị kể, công việc này giúp chị có thể lo cho cuộc sống gia đình nhưng khiến chị và chồng gặp một chút hiểu lầm do đặc thù phải đi đêm, không ở nhà thường xuyên được.

Người phụ nữ 45 tuổi vẫn hy vọng một ngày nào đó, chồng có thể hiểu và đồng cảm với công việc của vợ.

Trong ngày Quốc tế phụ nữ 8.3, ngày đặc biệt của phụ nữ nhưng chị Mỵ vẫn phải đi trực như thường ngày. Tuy nhiên, chị cũng đã hứa trong ngày sẽ sắp xếp thời gian về bên con gái, mua tặng con món quà hoặc đưa con đi chơi.

“Tôi có 2 người con gái, cháu lớn đã lấy chồng nhưng vẫn thường xuyên về thăm mẹ và có những món quà khiến mẹ bất ngờ trong nhiều năm nay. Còn cháu thứ 2 năm nay cũng đã lên lớp 6, thấy mẹ vất vả nên những ngày như 8.3 hay sinh nhật mẹ, cháu đều lấy tiền tiết kiệm ăn sáng để mua quà tặng mẹ. Với tôi, đó là những món quà lớn nhất”, chị tâm sự.