Chỉ quán cà phê cóc Sài Gòn, giám đốc – xe ôm – nhân viên văn phòng và đánh giày mới thong thả ‘cùng nhau chém gió’.

Xin mượn lời từ tựa cuốn sách của nhà văn Nhật Bản Murakami Haruki, tôi tự đặt câu hỏi cho mình: Tôi nói gì khi nói về các quán cà phê cóc ở Sài Gòn?

Cũng như hàng triệu người nhập cư đến mưu sinh ở Sài Gòn, tôi thấy thành phố mình ở “kiểu gì cũng sống được”. Sang trọng quý phái thì đi ăn nhà hàng năm sao, bình dân thì ăn gói xôi, ổ bánh mì, hộp cơm tấm cũng qua ngày.

Nếu muốn không gian máy lạnh, wifi đầy đủ, có ổ cắm điện sạc laptop làm việc thì đến các quán cà phê hiện đại. Nếu chịu phong cách bình dân, muốn kết bạn với nhiều tầng lớp khác nhau thì xin mời ghé qua những tiệm cà phê cóc.

“Đây, bã cà phê hàng ngày của anh pha đây mà tụi nó dám đồn anh bán cà phê bằng hóa chất, một giọt pha cả trăm ly”. Anh chủ tiệm cà phê cóc tôi hay ngồi mỗi sáng chìa bịch bã cà phê to tướng thanh minh với tôi và nhiều người khách khác. Chẳng phải anh cố tình đem bã cà phê ra để làm bằng chứng đâu, chỉ vì sáng nay có một người xin bã cà phê để về nhà ủ thử nghiệm, làm phân bón cây.

Cà phê đen 10 nghìn, cà phê sữa 12 nghìn một ly – phù hợp với dân cổ cồn trắng, lại nằm ở vị trí đắc địa trước vài tòa nhà văn phòng, nên tiệm của anh chưa có hôm nào ế.

Nhờ ngồi ở đây mỗi sáng, trước giờ làm việc mà tôi quen được nhiều bạn bè, đàn anh cũng có thú vui nhâm nhi cà phê sáng giống mình. “Hôm nay 7h rồi mà ông V. chưa đến nhỉ”, một bạn cà phê lên tiếng nhắc. “Ổng đi Mỹ chơi rồi, tháng sau mới về”, người khác trả lời.

Đúng hẹn, một tháng sau, anh V. (lẽ ra tôi phải gọi bằng chú) có mặt từ sớm và đãi mỗi người – bạn cà phê một vài viên kẹo mua từ Mỹ về. Rồi anh thao thao bất tuyệt về trải nghiệm chuyến đi. Chuyện này có lẽ bàn phải mất một tuần, mới dứt và đổi sang chủ đề khác.

Cứ thế, chỉ vài chiếc ghế nhựa xoay vòng tròn, trên phần vỉa hè dành cho người bán hàng, tôi và các bạn cà phê bàn đủ thứ mọi chuyện trên trời dưới đất. Có người cũng là nhân viên văn phòng, có người là tài xế lái xe, có người buôn bất động sản, có người làm trưởng phòng.

Đủ mọi câu chuyện, đủ mọi góc nhìn, những chuyện sách vở song hành với chuyện thực tế đời sống. Họ là những người bạn “chất” mà tôi quen ở quán cà phê cóc Sài Gòn.

Có nơi đâu mà một nhóm người lạ sẵn sàng bắt chuyện, làm quen và rủ nhau tới nhà uống bia như ở Sài Gòn? Thông thường, khi bắt đầu một mối quan hệ, người ta thường xem xét và đánh giá bởi cái nhìn “quen người này thì có lợi gì cho mình”.

Ở quán cà phê cóc Sài Gòn, người ta có thể quen biết nhau mà không vụ lợi.