“Tôi chỉ mong mình khoẻ lại, có thể làm được mấy việc cá nhân để không phải nhờ em Hai nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ thấy mình vẫn thật may mắn, bị vợ bỏ nhưng bên vợ, em gái vợ vẫn lui tới thăm hỏi, chăm sóc”, anh Đệ tâm sự.

“Tình chị duyên em” cứ ngỡ chỉ xuất hiện trên phim điện ảnh của Thái Lan, vậy mà ở Củ Chi (TP.HCM) đã xảy ra câu chuyện tựa như thế! Chỉ khác, người em không chung sống với anh rể như vợ chồng song hằng ngày vẫn qua lại, ân cần chăm sóc.

Nhân vật chính là chị Hai (em gái vợ anh Đệ) và anh Đệ (54 tuổi). Cả hai vốn có quan hệ anh rể – em vợ, sống sát vách nhà nhau. Vì thế khi chị gái bỏ đi, chị Hai quyết định sang thăm non, chăm sóc hai cha con anh rể như ruột thịt của mình.

“Tôi và vợ của anh Đệ là chị em họ con cô con bác. Chúng tôi thân thiết với nhau từ nhỏ, lúc trưởng thành lại ở sát nhà nhau. Sau này chị ấy bỏ đi với người khác, anh rể phải chăm sóc thằng con mắc bệnh tâm thần.

Tôi thấy thương nên qua lại giúp đỡ vì dù sao ngôi nhà có bàn tay người phụ nữ vẫn tốt hơn. Sau đó anh bị tai nạn lao động, nằm một chỗ không có ai chăm nom. Tôi đành lật đật chạy qua đó ngày vài lần để nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa”, chị Hai chia sẻ.

Anh Đệ vốn có một người vợ đẹp và hai con trai. Vài năm trước, vợ anh chạy theo tình mới, rũ bỏ cuộc hôn nhân vài chục năm. Anh đành cắn răng chịu đựng, một mình gà trống nuôi 2 đứa con trai lớn khôn, trong đó có con út bị tâm thần.

“Tôi đã nhiều lần níu kéo vợ nhưng bất thành. Cô ấy vẫn một mực chạy theo tình yêu với hi vọng cuộc sống sung sướng. Tôi biết bản thân nghèo lại lớn tuổi nên chấp nhận, để cô ấy ra đi. Tôi cố gắng nuôi 2 con trai trưởng thành. Giờ thằng lớn đã có gia đình riêng, còn thằng út bệnh tật nên ở với tôi trong căn nhà của mẹ vợ”, anh Đệ – đang nằm trên giường bệnh tâm sự.

Chị Hai ân cần chăm sóc anh rể.

Anh Đệ làm đủ nghề để có tiền nuôi con trai mặc bệnh tâm thần. Hơn 2 năm trước, anh đang đi làm thợ hồ thì bất ngờ gặp tai nạn lao động, đôi chân không thể di chuyển được. Anh đành đau đớn chịu cảnh nằm một chỗ, nhìn đứa con dại khờ.

Lúc này đàng nhà vợ thay vì bỏ rơi đã dang tay cứu giúp. Mỗi người giúp đỡ một chút ít để chữa trị cho anh mau khỏe lại. “Anh vợ của anh Đệ cấp tiền, còn tôi nhà ở sát bên không có tiền đã góp công sức. Ngày nào tôi cũng chạy qua dăm ba lần để chăm sóc anh và thằng nhỏ.

Có hôm tôi chạy qua nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo cho cha con anh. Có bữa tôi nấu cơm sẵn từ nhà rồi gọi thằng nhỏ sang lấy về để hai cha con cùng ăn. Ngày nào anh đau nhức mỏi người, tôi sẵn sàng bóp chân bóp tay.

Ai không hiểu chuyện sẽ nghĩ này nghĩ kia nhưng thật tâm tôi thương hai cha con anh vô cùng. Giờ tôi chỉ mong anh chóng khoẻ, làm chỗ dựa vững chắc cho thằng nhỏ”, chị Hai nói.

Nhắc đến việc vợ cũ có biết chuyện anh ngã bệnh hay không, người đàn ông gốc miền Tây quả quyết: “Cô ấy đi biệt tích, có đoái hoài gì đến cha con tôi đâu. May mắn anh chị em bên ngoại thương yêu, đã cưu mang tôi lúc hoạn nạn như thế này.

Kể cả căn nhà này cũng là của mẹ vợ tôi cho đó. Giờ bà đã lớn tuổi nên không qua chăm sóc tôi được nhưng thi thoảng vẫn sang ngó ngàng. Tôi biết ơn nghĩa của bà và mọi người ở đây lắm.

Tôi chỉ mong mình khoẻ lại, có thể làm được mấy việc cá nhân để không phải nhờ em Hai nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ thấy mình thật may mắn, bị vợ bỏ nhưng bên vợ, em gái vợ vẫn lui tới thăm hỏi, chăm sóc”, anh Đệ tâm sự.

Anh vừa dứt lời, chị Hai tiết lộ vì anh sống nghĩa tình lại thật thà, hiền lành nên ai nấy đều thương yêu. “Tôi cũng không hiểu vì sao chị họ của tôi lại bỏ chồng con đi biệt tích nữa. Anh ấy hiền lành, chịu thương chịu khó lắm.

Tôi cũng không biết vì sao mình lại “gắn bó” với cha con anh. Có lẽ tôi thương và xót xa cho phận gà trống nuôi con. Người ta cũng nói có thể đó là “tình chị duyên em”, thôi thì giờ anh rể gặp hoạn nạn, chẳng lẽ tôi bỏ được cháu mình”, người phụ nữ tâm sự.

Hiện tại, hai cha con anh Đệ  sống dựa vào đồng tiền chu cấp từ nhà vợ và chăm sóc của chị Hai. Vì thế ai cũng mong anh nhanh khoẻ, có thể đi lại được để tất cả đỡ vất vả hơn.